Mình đang đọc một cuốn sách tên là “Sự Thật Không Ai Kể Về Làm Mẹ”. Một cuốn sách mình bắt đầu đọc khi đang có bầu. Sau nửa cuốn sách, mình bỏ ngang vì thấy nó hơi ảm đạm. Năm nay, đã hơn một năm làm mẹ bỉm đi làm (với những nỗi cơ cực tuy giống mà lại khác với mẹ bỉm toàn thời gian), mình đọc lại cuốn sách này và thấy…đồng cảm. Như thể ai vừa chạm đúng vào nỗi lòng không biết kể từ đâu của mình. Những chuyện như kiểu như ‘bạn sẽ không bao giờ ngủ nữa’, hay ‘bạn sẽ nghĩ về ị thối nhiều hơn mấy chục năm qua cộng lại.’

Quyết định làm mẹ đến với mình là một quyết định có cân nhắc và hoàn toàn chủ động. Tuy vậy, mình không nghĩ là nó lại làm cho cuộc sống của mình thay đổi lớn đến vậy. Đối với mình, sự thay đổi lớn nhất là mình KHÔNG còn nhiều thời gian và năng lượng cho bản thân. Tất cả số năng lượng đó bị tiêu tán vào việc đêm dậy trông con với những giấc ngủ chỉ kéo dài khoảng 3 tiếng một, có lúc dài hơn thì được khoảng 4 tiếng. 6 tháng đầu mình còn cân được, nhưng nó kéo dài đến giờ đã gần 2 năm. Dần dần năng lượng của mình cạn dần, đặc biệt là mình sống ở nước ngoài, không có sự trợ giúp nhiều của ông bà.

Khi mình chọn làm một người mẹ đi làm…

Khi đứa trẻ ra đời, nhiều người mẹ sẽ lựa chọn bỏ lại công việc phía sau, trở thành mẹ bỉm toàn thời gian. Mỗi người mẹ đều có những lựa chọn cá nhân khác nhau và mỗi lựa chọn đều có những đánh đổi. Quan điểm của mình là, trong cuộc sống, khi lựa chọn, thường không có đúng và sai, chỉ có phù hợp hay không phù hợp. Đối với mình, mình chọn làm một bà mẹ đi làm. Thời gian trong công việc cho mình một không gian khác, cho phần con người khác của mình được vẫy vùng.

Trong năm vừa rồi, mình quyết định thi nốt level 3 của CFA (chứng chỉ nghề nghiệp trong ngành đầu tư và phân tích tài chính). Nên đêm đêm, sau khi con ngủ, thì mình lại ngồi học. May cho mình là mình có một anh chồng yêu và chăm con hết nấc nên mới có cái diễm phúc ròng rã ngồi học 6 tháng mà nhà không toang. Với mình, do không có thời gian nghỉ ngơi chỉ lao đầu vào gia đình và công việc, mà mình gần như kiệt sức. Và chưa bao giờ mình hiểu hai chữ đánh đổi, khi đưa ra các lựa chọn, lại sát sườn đến thế.

Điều nguy cấp hơn hết là do kiệt sức, mình mất hết cảm hứng trong cuộc sống bao gồm cảm hứng viết lách và cảm hứng khám phá. Mình tự hỏi, có phải mình đang đánh mất con người cũ mà mình rất yêu, một cô gái luôn hào hứng với những điều mới mẻ và yêu một đời sống tinh thần giàu có? Sự mất mát này đối với mình là rất quan trọng, vì đó là một phần của bản thể.

Nhưng sự thật là dù mình có đánh mất nó hay không, thì giờ mình cũng không thể rảnh chân mà nhảy nhót từ nơi này sang nơi khác, ngồi cả ngày ở một quán cafe đẹp đẽ và mơ mộng về chặng đời phía trước nữa. Có lẽ thật thế, từ ngày làm mẹ, một phần trong con người mình đã chết.

Và một phần bản thể khác cũng được sinh ra

Mình là cô gái viết văn từ những ngày mới được chục tuổi. Và cái lối văn chương để cho nhân văn người ta hay chèn vào một cái kết đẹp cho vừa lòng người. Theo kiểu, tôi đã vượt qua khó khăn ra sao hay học được những bài học gì quý giá để ngày mai tôi sẽ mạnh mẽ và thành công hơn. Nhưng biến hiện thực nhiều màu thành một hiện thực chỉ có sự tươi đẹp hay theo đuổi chủ nghĩa lạc quan bất chấp (positive psychology) rất độc hại cho tâm hồn. Ta dễ bỏ qua cảm xúc thật của mình, không xoa dịu, ôm ấp hay yêu thương nó. Cho nên, mình phải công nhận, có những lúc mình ước được ở một mình và đã không lựa chọn làm mẹ.

Thế nhưng, có một thứ kỳ diệu khi làm mẹ là một phần bản thể khác của mình vừa được sinh ra. Đối với mình, làm mẹ là một trải nghiệm không giống với bất kỳ trải nghiệm nào trong cuộc sống này. Mình có thể có trải nghiệm làm con, làm anh chị em, trải nghiệm về tình yêu, tình bạn, trải nghiệm về thuận lợi hay khó khăn trong cuộc sống. Nhưng trải nghiệm về việc một con người được sinh ra từ mình, hoàn toàn phụ thuộc vào tình yêu và sự che chở của mình, một đứa bé coi mình là cả thế giới của nó thì đó là một trải nghiệm rất đặc biệt.

Khi có con, mình cũng sẽ đối mặt với rất nhiều đánh đổi, vì chúng ta chỉ có 24 tiếng đồng hồ một ngày và một mức năng lượng có giới hạn. Nên từng ngày trôi qua, mình đang học cách lựa chọn và đánh đổi một cách thông minh hơn, và vì thế mà mình cũng đang trưởng thành hơn.

Ô kê, kết cục là sau một năm mắt đầy quầng thâm và cân nặng rơi rớt lộp độp, thì cảm ơn ‘cục ị thối’ đã đến với cuộc đời của mẹmẹ vẫn luôn ở đây mỗi khi con cần.